Uncategorized · Đam mỹ

[Bẻ cong] Chương 7

Chương 7: Ta cùng sư muội đoạt nam nhân (6)

Đức công công là tâm phúc bên người kim thượng, cáo già xảo quyệt, lỗ tai cũng dài hơn so với người khác, thật xa đã nghe thấy tiếng bước chân của Sư Dịch, dù bận vẫn nhàn ngồi ở đó bày ra dáng vẻ tôn quý.

(*) 好整以暇: hảo chỉnh dĩ hạ: tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện

Một công công mất X, có thể có cái gì tôn quý?

Lúc Sư Dịch vào nhà, chung trà trong tay Đức công công không cầm chắc, rõ ràng run lên một chút, nước trà dính trên quần áo cũng không để ý lau đi.

Nam nhân có thể làm tam công chúa liếc mắt một cái liền nhìn trúng tất nhiên là một người bất phàm, chỉ không ngờ lại làm gã kinh vi thiên nhân. Sư Dịch một thân y sam trắng nhạt, chân mang giày lưu vân, tao nhã nho nhã, tóc đen không gió tự bay, một đôi con ngươi trong suốt lại lộ ra chút hàn ý lạnh lẽo.

(*) Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng)

Sư Dịch hơi khom lưng làm một cái chào khách sáo với Đức công công, “Đức công công.” Không chờ Đức công công đứng dậy bắt chuyện, Sư Dịch đã tự mình đứng dậy ngồi xuống bên cạnh, giống như đang bày tỏ, ta chỉ là khách sáo. Không hề có chút cảm giác tự hạ thân phận.

Đức công công thấy Sư Dịch thấy gã không hề có cảm giác kinh ngạc, cho là y đã biết nguyên nhân gã tới tìm y: “Sư công tử chắc hẳn đã biết nguyên nhân ta tới tìm ngài?”

“Không biết.” Sư Dịch nhàn nhạt trả lời.

Lần này đúng là làm khó Đức công công, sắc mặt lúc xanh, lúc đỏ, chuyện này gã mở miệng như thế nào a…… Cũng không thể nói tam công chúa nhà ta coi trọng ngài, ta lại đây chỉ để xem nhân phẩm ngài thế nào. Đây không phải là tự hạ thân phận sao!

Sư Dịch cũng không phải cố ý khó xử Đức công công, nếu y nói biết chẳng phải quái lắm sao, nói không chừng sẽ bị Đức công công kết luận trở thành cố ý tiếp cận tam công chúa.

Nói không được, vậy không bằng không nói….

Sư Dịch lên nhà trước bảo Hàng Diễn xuống phòng bếp bưng điểm tâm Quan Hà đã làm lại đây, buổi tối hôm nay vốn để ăn sinh nhật Hàng Diễn, nhưng có tác dụng tốt hơn, cớ gì không dùng?

Lúc Hàng Diễn bưng bánh đậu xanh tiến vào, đặt lên bàn bên tay phải Sư Dịch, xoay người muốn đi, lại bị Sư Dịch giữ chặt, “Ngồi một lát.”

Hàng Diễn đối với lời nói của Sư Dịch trước nay chưa từng phản kháng, gật đầu, ngồi dưới Sư Dịch.

“Ăn bánh đậu xanh không?” Sư Dịch cố ý bỏ rơi Đức công công bên cạnh, giọng nói ôn nhu hỏi.

Hàng Diễn nhìn nhìn vẻ mặt khó coi của Đức công công, lắc lắc đầu.

Sư Dịch giống như không nghe thấy, cầm miếng bánh đậu xanh đưa cho Hàng Diễn, “Ta biết ngươi thích ăn, hôm qua cố ý bảo sư thúc ngươi làm giúp một chút.”

Sư Dịch lúc nói câu này vẻ mặt không có cảm xúc gì, giống như đang trần thuật một chuyện tầm thường. Sư Dịch thu hồi ánh mắt thuận thế liếc đỉnh đầu Hàng Diễn, khóe miệng cong lên ý cười như có như không.

Thanh tiến độ hồng nhạt từ 70 nhảy lên 72.

Vừa rồi lúc Hàng Diễn bắt gặp y tắm rửa, y thấy thanh tiến độ hồng nhạt nhanh chóng nhảy tới 70, trong lòng thực thoải mái a! Giống như rút Âm Dương Sư mười lần đều là SSR.

Hiện giờ, y chuẩn bị kế một hòn đá ném hai con chim. Đức công công nếu đã bị y chặn lời, vậy chi bằng không nói ra.

Hàng Diễn nhận bánh đậu xanh Sư Dịch đưa tới, nhẹ nhàng ăn, tránh cho bầu không khí an tĩnh như thế phát sinh tiếng nhấm nuốt.

Sư phụ và Đức công công thật kỳ lạ, cứ như vậy không nói lời nào, lẽ nào chỉ vì nhìn hắn ăn?

Đức công công ngồi ở đó lẳng lặng quan sát Hàng Diễn và Sư Dịch, gã tiến cung nhiều năm, dù thế nào cũng là lão nhân trong cung, cung nữ và thái giám ‘ăn nhau’ đã thành chuyện thường, chuyện thái giám và thái giám tằng tịu cũng là thấy nhưng không thể trách, gã cũng là mở một mắt nhắm một mắt.

Cho nên đối với hai thầy trò trước mặt này có chút trực giác vô hình, hai người này tuyệt không phải quan hệ thầy trò bình thường ….. Quả nhiên!

Sau khi Hàng Diễn ăn xong, bên môi có chút xúc cảm lạnh lẽo, rũ mắt, phát hiện sư phụ vươn tay lau vụn bánh ở khóe miệng, “Nhìn này, người cũng lớn rồi, ăn còn không sạch sẽ.”

Nghe nghe, giọng điệu cưng chìu này, chỗ nào giống thầy trò bình thường! Đức công công yên lặng thở dài, lần này tam công chúa sợ là chọn sai hôn phu rồi.

Sư Dịch chú ý tới Đức công công hơi thở dần dần bất ổn, vì thế chuẩn bị tung đại chiêu, đứng dậy đi tới trước mặt Hàng Diễn, nhẹ nhàng nói một câu, “Lãng phí đáng tiếc.” Ngón trỏ và ngón cái nâng hàm dưới của Hàng Diễn, cúi đầu hôn xuống.

Một loạt động tác hoàn thành như nước chảy mây trôi, giống như trước đó đã luyện tập nhiều lần.

Đức công công che trái tim đang đập bùm bùm, nam tử xuất trần như vậy cứ như thế không chút do dự hôn lên khuôn mặt của thiếu niên thanh tú, này không phải rõ ràng là đoạn tụ sao! Không được không được, gã phải chạy nhanh trở về bẩm báo kim thượng, con rể này không được!

Hàng Diễn đối với hành động hôm nay của sư phụ không hiểu ra sao, cho đến khi Sư Dịch đi đến trước mặt hắn, nắm cằm hắn hắn vẫn còn kinh ngạc. Lúc mặt sư phụ đột nhiên tới gần, trên môi mềm nhũn, cảm giác băng lãnh làm đầu óc hắn bỗng nhiên trống rỗng, ngẩn ngơ tại chỗ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ bốn mắt nhìn nhau, Hàng Diễn là sợ đến quên nhắm mắt lại, Sư Dịch bởi vì lần đầu tiên chủ động hôn nam nhân, nội tâm cũng không bài xích, nhưng vẫn cảm thấy quá mức xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền né tránh ánh mắt của Hàng Diễn.

Nội tâm vốn bình tĩnh của Hàng Diễn giống như hòn đá rơi vào mặt hồ không gợn sóng, tạo nên tầng tầng rung động, dần dần từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ.

Sư Dịch đoán chừng không sai biệt lắm, thả lỏng tay kìm giữ hàm dưới của Hàng Diễn, lúc này có cổ cự lực đè ót y lại, Sư Dịch chợt mở mắt ra vừa lúc đối diện hai tròng mắt hưng phấn của Hàng Diễn.

Y…. hình như, không chỉ đâm rách tầng cửa sổ mà còn châm lửa?

Bàn tay to của Hàng Diễn đè cái ót của Sư Dịch, vốn đang tính an an tĩnh tĩnh, đơn thuần mà hôn đột nhiên có chút không bình thường.

Hàng Diễn đảo khách thành chủ, lưu luyến bên môi Sư Dịch, chậm rãi thưởng thức. Lúc Sư Dịch thả lỏng đề phòng, cạy khớp hàm Sư Dịch đưa đầu lưỡi vào dò xét, răng môi quấn quýt hương thơm.

Vừa rồi diễn trò hôn Hàng Diễn, đối với phản ứng của Hàng Diễn Sư Dịch vẫn thực vừa lòng, vì thế tuyên bố với hệ thống số 38: “Tao nếu thành công công lược nam chính, nhất định là công, nhớ đến lúc đó cho tao thêm cái danh hiệu lão công của nam chính.”

[Được được]

Nhìn nhìn cục diện hiện tại, hệ thống số 38 ở một bên yên lặng nhìn, u oán cắn khăn tay [Ký chủ, ngài nếu không phản công, danh hiệu của ngài liền khó giữ]

Sư Dịch tiễn Đức công công, Hàng Diễn đứng dưới tàng cây, đi tới chỗ y, trầm ngâm một lát: “Sư phụ, mới vừa rồi ngươi….”

“Coi như quà sinh nhật vi sư tặng cho ngươi đi.” Sư Dịch nói một câu chặn câu tiếp theo muốn nói của Hàng Diễn.

Sư Dịch thấy thanh tiến độ hồng nhạt trên đầu Hàng Diễn biến thành 85, mà thanh tiến độ xanh lam trước giờ vẫn không nhúc nhích từ 30% biến thành 50%, nói cách khác tiến độ của thế giới này đã hoàn thành phân nửa, hẳn là vì vừa mới hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Buổi tối Quan Hà làm một bàn thức ăn Hàng Diễn thích ăn, bởi vì Hàng Diễn được Quan Hà nhặt lúc hái thuốc, nên ngày đó coi như là sinh nhật hắn.

Trước khi ăn cơm, Quan Hà để Hàng Diễn ước một nguyện vọng mới có thể ăn cơm, Hàng Diễn cười khổ: “Ta chỉ mong tâm của một người mà thôi.”

Quan Hà khó hiểu, Hàng Diễn giống với bọn nàng ngoại trừ xem bệnh hỏi khám rất ít tiếp xúc với người ngoài, tâm một người không biết là chỉ cô nương nhà ai. Nhìn Sư Dịch, người nọ chỉ lo gắp đồ ăn.

Bầu không khí dần dần quỷ dị…..

Ngay khi Sư Dịch cự tuyệt Hàng Diễn ngày thứ ba, hệ thống số 38 lại nhảy ra, [Ký chủ, ngài còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt à?]

“Đúng vậy.”

[Ký chủ, tui có một cái nhắc nhở hữu nghị không biết có nên nói hay không]

“Nói.” Sư Dịch nghi ngờ hệ thống số 38 dạo này có phải coi phim võ hiệp hay không, mùi nói chuyện trở nên ngấy ngấy.

[Dựa theo cốt truyện gốc, người nhà nam chính sau một tháng sinh nhật của hắn sẽ tìm được hắn, tác giả vì để cho toàn bộ câu chuyện có tính logic, người nhà nam chính sở dĩ cách 6 năm mới tìm được nam chính là bởi vì nam chính cầm tín vật duy nhất __ ngọc bội. Lúc này mới có đầu mối tìm được nam chính. Đương nhiên, đối với trở ngại này, tại hạ vẫn cảm thấy không hề logic]

“Cho nên là?” Sư Dịch hỏi.

[Ký chủ ngài không thể làm trái nội dung chủ tuyến, một khi làm trái, thanh tiến độ màu lam sẽ vĩnh viễn dừng lại ở 50%, nhiệm vụ của ký chủ ngài cũng coi như thất bại. Nam chính cầm ngọc bội là vì mua trâm cài cho nữ chính, bởi vậy ký chủ ngài nhất định phải nghĩ cách để nam chính trong vòng một tháng cầm ngọc bội]

Hệ thống thật là quá hố, sớm không nói muộn không nói cố tình lúc này đem củ khoai lang phỏng tay ném cho y.

Sư Dịch suy nghĩ hồi lâu, nếu trước đó nam chính vì mua trâm cho nữ chính mới cầm ngọc bội, vậy không bằng để Hàng Diễn mua thứ gì cho y…..

Mấy ngày sau đó, sau khi Sư Dịch kết thúc hỏi khám sẽ dẫn Hàng Diễn đi dạo chợ, hơn nữa còn chọn xem thứ đắt tiền.

“Đồ nhi, ngươi xem cái tua rua quạt này thế nào?”

“Đồ nhi, ngươi xem đôi giày da này thế nào?”

“Đồ nhi, ngươi xem bức tranh chữ này thế nào?”

“Đồ nhi….”

“Đồ nhi…”

Thấy từ đầu tới giờ Hàng Diễn cũng không gật đầu, Sư Dịch thật sự không có biện pháp, cầm lấy một hộp son hỏi, “Đồ nhi, ngươi xem màu son này sư thúc ngươi sẽ thích chứ?”

Hàng Diễn cau mày nói: “Sư phụ, nếu ngươi muốn mua đồ cho sư thúc không bằng dẫn nàng tới đây xem, ngươi một đường hỏi từ đầu đến giờ, mắt của đồ nhi là mắt của đồ nhi, khác với mắt của sư thúc.”

“Ta nói mua đồ cho sư thúc ngươi khi nào?” Sư Dịch mờ mịt hỏi.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Ta chỉ thấy cái tua rua quạt kia khá đẹp.” Nét mặt Sư Dịch khó nén một chút hờn dỗi, đồ nhi đầu gỗ.

Hàng Diễn vui sướng trong lòng, không tự chủ đi tới, ôm Sư Dịch trấn an nói: “Được được, ta mua cho ngươi là được.”

Nói xong câu đó, thân thể hai người đều cứng đờ, Hàng Diễn không biết làm sao, từ nụ hôn lần trước, hắn luôn cảm thấy sư phụ cũng yêu thích hắn, thế nhưng sau đó sư phụ đối với hắn cũng không khác gì thường ngày.

Hàng Diễn cao hơn Sư Dịch nửa cái đầu, hỏi bên tai Sư Dịch: “Sư phụ, ngươi có phải cũng thích ta hay không?”

Mua đồ cho sư phụ sư phụ sẽ thích ngươi. Sư Dịch nghĩ.

Bình luận về bài viết này